Cẩm nang việc làm

Chuyện nhỏ không xong, sao mong làm chuyện lớn?

07-03-2017 01:45 GMT+7

Tôi không chọn Minh vì biết cô ấy không có tư chất của người làm lãnh đạo, không biết tổ chức công việc, cũng không biết gạt bỏ những điều nhỏ nhặt có thể khiến cho nhân cách của một con người thấp bé theo.

Tôi phải nghỉ việc đột xuất vì bận việc gia đình. Trước khi ký quyết định, giám đốc mời tôi lên phòng ông uống trà, tâm sự. Sau một hồi chuyện trò, ông hỏi tôi về việc đề xuất người thay thế vị trí của tôi.

Đã biết trước thế nào sếp cũng hỏi nên tôi đã có chuẩn bị. Khi nghe tôi nói tên người mà mình tín nhiệm, sếp tỏ vẻ bất ngờ: "Tôi cứ nghĩ anh sẽ đề xuất cô Minh làm trưởng phòng vì cô ấy làm phó phòng cũng nhiều năm rồi".

Không muốn sếp khó xử nên tôi nói luôn: "Đó là ý kiến cá nhân tôi, còn quyết định là nơi anh". Sếp chau mày: "Nhưng phải có lý do chứ? Tôi thấy cô Minh cũng siêng năng, chịu khó, hòa đồng...".

Những đức tính ấy của Minh rõ ràng là có nhưng với những đức tính ấy thì chỉ có thể làm một nhân viên bình thường, còn muốn làm lãnh đạo, quản lý thì đòi hỏi khắt khe hơn. Nghe sếp gặng hỏi, tôi đành phải thú thật: "Tính cô Minh rất cẩu thả, tư lợi cá nhân. Chỉ chuyện gì có lợi cho bản thân thì mới làm đàng hoàng, còn không thì làm qua loa, cho có. Chuyện đề bạt làm phó phòng chắc sếp còn nhớ, đó là do lãnh đạo quận gửi gắm".
 


Tôi không nói thêm gì nữa bởi có những chuyện nếu nói ra thì người ta sẽ cho mình tỉ mẩn, nhỏ nhặt nhưng thật sự chính những điều đó thể hiện tính cách một con người.

Chẳng hạn có lần tôi nhờ Minh chuẩn bị số liệu để báo cáo trong một buổi làm việc với đối tác, thế mà mãi đến trước lúc lên xe, tôi hỏi thì Minh mới ấp úng: "Dạ, em nhiều việc quá nên chưa kịp làm". Sau đó, Minh gọi điện thoại khắp nơi để xin số liệu và cái mà tôi cần chỉ có được mấy phút trước khi bắt đầu cuộc họp.

Sau này tuy tôi không hỏi nhưng các nhân viên trong phòng nói lại là Minh đi ăn trưa với lãnh đạo quận và giao việc ấy lại cho một nhân viên khác mà chẳng thèm đôn đốc kiểm tra. Chuyện nhỏ như vậy mà làm không xong, sao mong làm chuyện lớn?

Làm phó phòng nhưng chưa bao giờ tôi giao cho Minh tổ chức một sự kiện mà cô có thể tự lên kế hoạch, phân công và tổ chức thực hiện. Hoạt động nào của công ty, của phòng, có sếp dự thì Minh mới dự, còn không thì viện đủ lý do để từ chối. Có lẽ đây là lý do giám đốc khen cô "hòa đồng" vì cuộc nào có mặt giám đốc là có Minh.

Cũng trong công việc, có lần tôi đi công tác xa, ở nhà công ty yêu cầu nộp danh sách khen thưởng quý. Biết mình tháng nào cũng loại B thì khen thưởng quý cũng loại ấy nên Minh không tổ chức họp phòng mà tự tiện làm danh sách, cho toàn bộ anh em trong phòng đều loại B để không ai hơn mình.

Về tính cách cá nhân thì tôi không biết nói thế nào? Chẳng hạn như mỗi khi công ty tặng quà cho cán bộ, nhân viên thì nhất định Minh phải xem cho bằng được quà của tất cả mọi người trong phòng rồi so đo, đặt câu hỏi tại sao thế này, tại sao thế kia? Tất nhiên là Minh trừ tôi ra. Điều đặc biệt của Minh là khi đi ăn uống với anh em trong phòng, chưa bao giờ cô chủ động rủ rê hoặc trả tiền...

Tôi thấy hết những điều đó và nhiều lần tự hỏi: Giả dụ như mình không còn làm trưởng phòng thì ai sẽ thay thế nhỉ? Tôi không chọn Minh vì biết cô ấy không có tư chất của người làm lãnh đạo, không biết tổ chức công việc, cũng không biết gạt bỏ những điều nhỏ nhặt có thể khiến cho nhân cách của một con người thấp bé theo. Thế nhưng quyền quyết định thuộc về giám đốc và những mối quan hệ khác của ông...

Mấy hôm nay, tôi nghe mọi người bàn tán Minh hay "đi ăn với lãnh đạo quận" và mấy lần bắt gặp cô thậm thụt vào phòng giám đốc. Chẳng biết Minh có hay chuyện tôi không đề cử cô thay thế mình hay không mà ánh mắt nhìn tôi có vẻ khang khác.

Tôi không quan tâm người ấy yêu hay ghét mình bởi tôi nghĩ đến công việc sắp tới của phòng và những anh em còn ở lại. Hay là tôi nên gặp riêng Minh và nói với cô suy nghĩ của mình để cô có thể sửa đổi nếu một mai giám đốc vẫn quyết định để cô thay vào vị trí mà tôi sắp để lại?

 

 

Phúc Lê

 

 

Theo Người Lao Động