Cẩm nang việc làm

Nghe chửi cũng là cách để người ta lớn khôn

10-03-2017 03:50 GMT+7

Từ nhỏ tôi đã quen nghe ba chửi. Những điều ông nói thậm chí xúc phạm con cái nhưng ông bảo nghe chửi cũng là cách để người ta lớn khôn.


Tôi nhớ mỗi lần thấy bạn bè tôi thành đạt, ba tôi lại nói: "Người ta làm được, mình làm được. Chỉ những kẻ không có đầu óc mới suốt ngày theo bưng bê, hầu hạ người ta". Lần nào cũng vậy, nghe ba nói là tôi bỏ đi chỗ khác.

Tôi nhịn ba vì sợ mang tiếng bất hiếu chứ thật ra những điều ông nói nhiều khi quá áp đặt, thậm chí xúc phạm con cái. Ba tôi không thừa nhận điều đó. Ông nói, nghe chửi cũng là cách để người ta lớn khôn.

Nhưng với tôi, càng nghe chửi, tôi càng ngu hơn. Bằng chứng là cho dù ba tôi ra rả chửi mắng kể từ lúc tôi chào đời mà tôi có thành "ông này, bà nọ" như mong ước của ba tôi đâu?

Không phải ông chửi tôi mà có khi chửi anh hoặc em tôi; có khi ông chửi mẹ tôi và rất nhiều khi ông chửi cả sang hàng xóm khi mấy đứa nhỏ chui rào qua vườn nhà tôi hái trộm trái cây.

Tôi quá sợ hãi những lời chửi của ba nên ráng thi đậu đại học để được giải thoát. Kết quả là tôi được giải thoát khỏi cảnh ngày nào cũng trông thấy ba và nghe ông chửi. Tuy vậy, mỗi khi tôi về thăm nhà, ba tôi lại hỏi han chuyện học hành, sau đó lại ca cẩm chuyện tôi không là thủ khoa, không được nhận học bổng.

Có lần ông nói: "Tao không hiểu tại sao lại đẻ ra bầy con toàn lũ ngu đần, ngớ ngẩn như vậy". Tôi hết nhịn được nên nói lại: "Ba kỳ quá. Thủ khoa thì cả ngàn người, thậm chí vài chục ngàn người mới có một người, con đâu có đầu óc siêu phàm đâu mà ganh đua với họ? Ba biết là con chưa bao giờ được đi học thêm, chưa bao giờ được cầm quyển vở để học bài vì về tới nhà là ba bắt cầm dao, cầm cuốc ra ruộng.... Con như cái cây không được chăm bón thì làm sao cho trái ngọt?".

Tôi nói một hơi và sẵn sàng chờ đợi cơn thịnh nộ của ba trút xuống đầu. Thế nhưng, thật bất ngờ, ông ngồi im. Rất lâu sau, ông mới buông lời: "Đúng là lý lẽ của những kẻ ngu đần". Nghe ba tôi nói vậy thì tôi thật sự tin rằng mãi mãi trong mắt ba, tôi không bao giờ có thể khá hơn. Một nỗi ấm ức đầy ứ trong lòng. Sau lần đó, tôi ít về thăm nhà.

Cho đến khi ra trường, tôi không về quê mà ở lại thành phố tìm việc làm. Dù rất siêng năng, chịu khó nhưng phải 4 năm sau tôi mới có được công việc ổn định.

Công ty tôi làm việc quy mô khá lớn với hơn 1.000 công nhân. Làm việc 2 năm, tôi được cho lên làm tổ trưởng sản xuất quản lý trên dưới 30 công nhân.

Tổ của tôi anh em rất đoàn kết, làm việc siêng năng, có trách nhiệm nên lúc nào cũng lọt vào tốp dẫn đầu được khen thưởng trong công ty. Có người bảo rằng nhờ tôi biết quản lý, biết động viên anh em công nhân và gương mẫu nên mới thành quả như vậy. Tôi nghe mà rất vui. Thật ra thì do từ nhỏ quen làm ruộng nên tôi chịu cực rất giỏi. Làm tăng ca cả tháng người ta bệnh, còn tôi thì chẳng nhằm nhè gì. Tôi lại hay giúp đỡ mọi người nên ai cũng mến và làm việc hết mình để vừa có thêm thu nhập, vừa hoàn thành tốt việc của công ty.

Tôi làm tổ trưởng thấm thoát cũng đã 4 năm. Cho đến cách nay nửa tháng, trưởng phòng nhân sự mời tôi lên. Thoạt nghe, tôi rất lo, ráng nhớ xem mình có làm điều gì lẫm lỗi hay không nhưng chẳng nhớ được. Càng lo hơn khi bước vào phòng nhân sự thì thấy có cả giám đốc công ty và quản đốc phân xưởng ở đó. Tôi nghĩ thầm, phen này mình nguy rồi.

Thế nhưng trái với suy nghĩ của tôi. Họ mời tôi lên là để... thăng chức. Anh quản đốc nghỉ việc theo gia đình định cư nước ngoài, anh đề cử tôi thay thế vị trí của mình. Bất ngờ quá, tôi luống cuống: "Dạ, không được đâu, em ngu lắm".

Trời ạ, tôi bị những câu chữ của ba tôi ngấm vào đầu rồi. Quản đốc nói anh đã "coi giò, coi cẳng", thấy tôi có tư chất của người quản lý, có uy tín với anh em công nhân nên chắc chắn sẽ làm được. Giám đốc thì nói rằng ông cũng nghĩ tôi sẽ làm được, nếu không thì quản đốc làm sao dám tiến cử?

Tôi xin phép về suy nghĩ lại. Làm tổ trưởng quản lý 30 người hoàn toàn khác với làm quản đốc phải quản lý 300 người. Trước đây, khi nhìn anh quản đốc "hô mưa, gọi gió" với từng ấy con người, tôi trăm phần nể phục và không bao giờ nghĩ mình có thể làm được như anh. Ấy vậy mà bây giờ tôi lại có cơ hội ngồi vào chỗ ấy, thật là không thể tưởng tượng được!

Thế nhưng tôi sợ. Còn 3 ngày nữa là đến hạn tôi phải trả lời giám đốc về việc có nhận chức hay không nhưng tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định dứt khoát. Bất giác tôi lại nhớ đến ba tôi và tự hỏi, nếu bây giờ có ông ở đây, không biết ông sẽ nói thế nào nếu tôi từ chối cơ hội "thăng quan, tiến chức" mà công ty dành cho tôi? Có lẽ sẽ có một từ khác thay cho từ "ngu đần" mà tôi chưa nghĩ ra...

 

 

Lê Minh