Cẩm nang việc làm

Nếu tôi đuổi nó thì có ít nhất 2 người sẽ liên lụy

23-05-2017

Cứ nhớ tới ánh mắt ngầu đỏ của nó, nhớ tới thằng em của nó co rúm người khi bị dựng dậy lúc kiểm tra thì tôi lại băn khoăn. Nếu tôi đuổi nó thì có ít nhất 2 người sẽ liên lụy...

Nó nhìn tôi với ánh mắt van nài. Tôi đã mềm lòng, định rút lại quyết định. Thế nhưng tôi vụt nghĩ, nếu như lần này tôi nương tay thì làm sao giữ nghiêm kỷ luật? Chưa nói sau này có khi phải lãnh hậu quả khó lường...

Nó là nhân viên bảo vệ được một người bạn của tôi giới thiệu. Tôi nhận nó vào công ty đã được 2 năm. Mặt nó nhìn rất hiền, thấy ai cũng chào hỏi vui vẻ. Nó làm việc tận tụy, có trách nhiệm nên anh em trong tổ phân công nó trực ca đêm.

Từ trước cho đến cách nay 6 tháng thì không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng sau đó xảy ra mất mát lặt vặt. Công ty điều tra nội bộ nhưng cũng không phát hiện. Đến khi xảy ra mất 2 cái laptop ở phòng kinh doanh thì cậu trưởng phòng quyết làm cho ra lẽ. Tuy ca trực hôm xảy ra mất cắp không phải của Thanh nhưng trong quá trình điều tra, người ta lại phát hiện một chuyện động trời khác.

Trưởng phòng kinh doanh báo cáo: "Tuy thủ phạm chưa biết chắc là ai nhưng có chuyện này, tôi nghĩ phải làm cho rõ ràng. Cậu Thanh, nhân viên bảo vệ trong ca trực của mình đã cho người lạ vào công ty ngủ”.

Tôi nghe vậy thì cũng bán tín, bán nghi nhưng nghĩ tới vẻ mặt hiền lành, tội nghiệp của Thanh, tôi cố gạt đi những suy nghĩ tiêu cực. Tôi bảo cậu trưởng phòng kinh doanh khoan vội làm gì, để tôi nói chuyện với Thanh, mở ra cho cậu ta cơ hội sửa chữa sai lầm nếu quả thật cậu ta có liên quan tới việc công ty bị mất cắp.

Tôi gọi Thanh vào phòng riêng, nói với cậu ta rất chân tình: "Tại sao em lại cho người lạ vào công ty ngủ?”. Thanh chối: "Dạ, đâu có, em đâu có dại gì mà làm chuyện đó. Anh tin em đi”. Tôi nghiêm mặt: "Một khi anh nói thì chắc chắn là có chứng cứ, em không nghe thì có chuyện gì đừng trách”.

Tôi nói buổi sáng thì ngay tối ấy có người gọi điện thoại cho tôi: "Thằng Thanh lại đưa người vô công ty ngủ. Nó đi cổng sau là chỗ không có camera quan sát”. Tôi tức điên người. Mới nói chuyện với nó buổi sáng, tưởng nó sẽ chừa, ai dè ngay trong ngày lại tái phạm nghĩa là nó không coi lời nói của tôi ra gì. Được rồi, tôi sẽ bắt quả tang coi nó nói sao?

4 giờ sáng, tôi và trưởng phòng nhân sự bất ngờ đến công ty kiểm tra. Đúng là có người lạ ngủ lại công ty. Thằng Thanh ký vào biên bản, mặt tái mét, lắp bắp: "Nó là... em ruột của em. Công ty của nó đóng cửa, nó thất nghiệp không có tiền đóng tiền nhà trọ nên người ta đuổi...”.

Tôi không nói gì, bỏ về. Sáng ra, tôi gọi thằng Thanh lên: "Tôi trả cậu về cho ông Nguyên”. Nguyên là người bạn đã giới thiệu Thanh với tôi. Mắt thằng Thanh đỏ ngầu. Nó khóc. Mãi nó mới nói được: "Em biết em có lỗi... nhưng em bị đuổi thì thằng em của em cũng đói. Mẹ em ngoài quê đang bệnh nặng...”.

Lòng tôi bỗng chùng xuống. Tôi cũng có mẹ, có em nhưng họ may mắn hơn thằng Thanh vì tôi lo được cho họ. Còn thằng Thanh thì quá tội nghiệp. Nếu bây giờ tôi đuổi nó thì có ít nhất 2 người sẽ liên lụy... Thế nhưng trong khi thủ phạm của vụ mất cắp chưa tìm được thì nó vẫn nằm trong vòng nghi vấn. Tôi đuổi nó hoàn toàn không oan ức.

Tuy vậy, cứ nhớ tới ánh mắt ngầu đỏ của nó, nhớ tới thằng em của nó co rúm người khi bị dựng dậy lúc chúng tôi kiểm tra thì tôi lại băn khoăn. Nó đáng thương nhưng nó vi phạm nội quy thì tôi biết phải làm sao bây giờ? Đâu phải nói đuổi là đuổi được đâu...

Lê Phúc